Là tông đồ: một cách sống đạo

25/05/20256:32 CH(Xem: 132)
Là tông đồ: một cách sống đạo

LÀ TÔNG ĐỒ: MỘT CÁCH SỐNG ĐẠO 

 aaa

 

Nói đến nếp sống đạo của người giáo dân thì không thể nào không nói đến việc tông đồ. Từ ngày học giáo lý vỡ lòng, em bé đã được dạy phải «làm việc tông đồ». Các Hội Đoàn Công Giáo từ thiếu nhi cho đến phụ lão đều nhấn mạnh đến việc tông đồ. Trong một gia đình đạo đức, cha mẹ thường nhắc nhở con cái phải làm việc tông đồ. Không làm việc tông đồ, người giáo dân không cảm thấy mình sống đạo một cách đúng mức.
Thế nhưng, trong quá trình làm việc tông đồ, Kitô hữu thấy tính chất đa dạng của công tác đó, và tự đặt cho mình một câu hỏi: «Những việc nào là việc tông đồ?» Ngoài việc khuyên nhủ ai đó đi xưng tội hoặc đi nhà thờ; ngoài việc giúp một cặp gia đình rối gặp linh mục để giải quyết tình trạng của mình (mà thường thì điều này vượt quá khả năng của một giáo dân), còn việc gì nữa chăng? Giúp đỡ một ai đó về tinh thần và vật chất có phải là việc tông đồ không? Cầu nguyện cho một người có phải là việc tông đồ không? Và còn việc nào khác có thể gọi là việc tông đồ?
Ngoài ra, yếu tố nào giúp biến một công việc đạo (cầu nguyện) hay việc đời (nhân đạo) thành «việc tông đồ»? Một bác sĩ công giáo đi chữa bệnh miễn phí cùng với một đồng nghiệp phật giáo; người ấy làm công tác xã hội hay công tác tông đồ? Một ngày tĩnh tâm một mình nơi vắng lặng có thể trở thành việc tông đồ không? Trong cuộc sống Kitô hữu, mỗi ngày, mỗi tuần hay mỗi tháng, phải dành ra bao nhiêu thì giờ để làm việc tông đồ?
Những câu hỏi này theo tôi nhiều năm tháng. Một mặt, tôi thấy mình có quá ít thì giờ để làm việc tông đồ; mặt khác, không biết mình phải làm việc tông đồ gì. Nội việc đi tìm cho ra một «việc tông đồ» thích hợp với khả năng và điều kiện của mình cũng là điều không phải dễ rồi!
Thế rồi một hôm bỗng nảy ra trong đầu tôi ý tưởng này: «Việc tông đồ ư? Đấy là những việc mà các tông đồ đã làm! Các ngài làm những việc gì? Suốt thời gian Chúa Giêsu tại thế, các ngài chỉ có việc ở cạnh Chúa mà không làm gì đặc biệt cả. Các ngài ăn, ngủ, đi đó đây, đánh cá, nộp thuế, thậm chí du ngoạn trên núi Tabor: Đấy, việc (của) tông đồ là như thế đấy!»
Suy nghĩ này đưa tôi đến một khám phá rất sơ đẳng nhưng rất quan trọng, giúp tôi giải quyết những vấn nạn mà mình tự đặt ra cho bản thân trong bao nhiêu năm: «Vì các ngài là tông đồ nên mọi việc các ngài làm đều là việc tông đồ. Trái lại, những người không phải là tông đồ thì bất cứ công việc nào của họ, dù tốt lành đến đâu, cũng không phải là việc tông đồ.» Từ đó, tôi thấy rằng vấn đề chủ yếu cho đời sống đạo của tôi không phải là «làm việc tông đồ» mà là «là tông đồ». Nếu tôi là tông đồ thì mọi việc tôi làm sẽ là việc tông đồ; bằng không, tôi có «đem hết của cải mà bố thí cho người nghèo, đem thân tôi mà thiêu đốt cho người chịu bất công» thì đó cũng chỉ là việc nhân đạo chứ không phải là việc tông đồ.
Nhưng làm thế nào để trở nên một tông đồ? Các tông đồ là những người đồng hành với Chúa Giêsu. Muốn trở thành tông đồ, tôi phải luôn luôn ở bên cạnh Chúa Giêsu. Đó là khởi điểm cho mọi việc tông đồ trong cuộc đời Kitô hữu của mình.
Đức tin dạy rằng Chúa ở khắp mọi nơi, và Lời Chúa Kitô trong Kinh Thánh đã nói rõ: «Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế» (Mt 28,20). Điều duy nhất tôi cần làm, ấy là CẢM NHẬN được sự hiện diện của Chúa Kitô bên cạnh tôi, đi trước tôi, đối diện với tôi... Nếu tôi sát cánh với ngài, tôi sẽ là tông đồ của Ngài. BIẾT Ngài hiện diện thì không có ích gì cho tôi cả. Đấy chỉ là một «kiến thức» mà tôi xếp vào tủ sắt bộ nhớ của mình rồi khóa cánh cửa lại, và chỉ lấy ra lúc nào cần nói chuyện đạo. Điều tôi cần phải làm không chỉ là ý thức mà còn là CẢM NHẬN sự hiện diện của Ngài.
Tôi bắt đầu tập thói quen dành vài phút lắng đọng đầu ngày để CẢM NHẬN sự hiện diện của Chúa Giêsu, làm sao để có cái cảm giác «như thấy Đấng Vô Hình». Và rồi trước mỗi công việc, trước kinh nguyện ban sáng, trước dấu thánh giá tại bàn ăn, trước khi bước ra khỏi nhà, trước khi viết một điều gì, trước khi nói với ai một lời..., tôi tập thói quen trở về với CẢM NHẬN đó (chỉ mất không đầy 30 giây). Tôi cũng tập thực hành trở lại những «lời nguyện tắt» mà ngày xưa tôi được dạy nhưng không kiên trì thực thi vì nghĩ rằng vô ích... Và để CẢM NHẬN ấy trở nên gần như một cảm giác thể lý trong mình, lâu lâu tôi dành một ngày đến nơi thanh vắng hoặc ngồi im lặng một giờ trước Thánh Thể Chúa Giêsu.
Đôi lúc, có người ngỡ tôi «điên», khi bắt gặp tôi ngồi nói chuyện một mình với Đấng Vô Hình! Tuy nhiên, tôi biết rằng nếu có Chúa Kitô bên cạnh, thì việc gì cũng trở thành việc tông đồ, như thánh Phaolô khẳng định: «Dù ăn, dù uống, hay làm bất cứ việc gì, anh em hãy làm tất cả để tôn vinh Thiên Chúa» (1 Cr 10,31)
, tôi chưa làm việc tông đồ 24 trên 24 như lòng mong ước đâu! Mỗi ngày mươi phút mà còn chưa được, và chắc chắn tôi sẽ phải tập mãi cho đến mãn đời; nhưng dù sao khám phá này đã giúp tôi thống nhất đời sống Kitô hữu của mình. Điều tôi muốn chia sẻ, ấy là bạn có thể bắt đầu «làm việc tông đồ» ngay giây phút này, mà không cần phải «làm» một điều gì thêm. Chỉ việc CẢM NHẬN sự hiện diện của Giêsu bên cạnh bạn. Chỉ có thế thôi. Cuộc đời này dường như chẳng có gì thay đổi cả, nhưng thực sự bắt đầu thay đổi rồi; bởi vì khi bạn trở thành Tông Đồ của Chúa Giêsu, thì Ngài bắt đầu biến đổi cuộc đời này từ bên trong của bạn.
Vì vậy, trước khi kết thúc bài này, xin bạn dành 30 giây để CẢM NHẬN, trong từng hơi thở, trong từng thớ thịt của mình, rằng Chúa Kitô đang cùng đọc bài này với bạn, và do đó bạn đang làm «việc tông đồ» bên Ngài. Xin bạn trình lên Ngài một lời nguyện tắt:
«Maranatha! Lạy Chúa, Chúa đã đến; xin hãy tiếp tục ngự đến trong con!» Rồi nở một nụ cười với Ngài!

Trần Duy Nhiên

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
FOLLOW US
ĐĂNG KÝ NHẬN TIN MỚI
Thông tin của bạn được giữ kín tuyệt đối và có thể hủy đăng ký bất cứ lúc nào. Nhập địa chỉ email của bạn
THÔNG TIN LIÊN LẠC