4 - Vì tình yêu dân tôi-Tôi sẽ không giữ im lặng_

22/04/201911:51 SA(Xem: 9437)
4 - Vì tình yêu dân tôi-Tôi sẽ không giữ im lặng_
   6
                  NỘI DUNG CỦA BỨC THƯ
      TÌNH HÌNH GIÁO HỘI CÔNG GIÁO
        TẠI TRUNG QUỐC
 
Bài thuyết trình thứ sáu
26 tháng 6 năm 2017


Trong phần trước về Giáo hội học, chúng tôi đã nhấn mạnh tầm quan trọng của học thuyết và chân lý. Chúng ta hãy nhớ rằng Đức Giáo hoàng Benedictô, trong lời chào của mình khi bắt đầu Thư gửi Giáo hội tại Trung Quốc, nói rằng mục đích của Thư chính xác là để biết thánh ý của Chúa, biết về những gì Chúa Giêsu mong đợi từ chúng ta.

Trên cơ sở chân lý, bây giờ chúng ta có thể tiến hành đánh giá tình hình hiện tại của Giáo hội tại Trung Quốc và các vấn đề cần giải pháp từ sự chia rẽ đến hòa giải, và cuối cùng là sự hiệp nhất.

    4.1 Đức Thánh Cha Bênêđictô nói rằng ngài cảm ơn Chúa “vì sự làm chứng sâu sắc của lòng trung tín của cộng đoàn Công giáo Trung Quốc trong những hoàn cảnh thực sự khó khăn.” Lời tuyên bố này rõ ràng có nghĩa là trung thành với bản chất của Giáo hội và không phải sự nhường bước vô tận. Giáo hoàng nhận thấy “nhu cầu cấp bách. . . để xác nhận đức tin của người Công giáo Trung quốc và khuyến khích sự hiệp nhất của họ với nhau bằng các phương tiện phù hợp với Giáo hội.”

    5.1, 5.6, 6.1. Trong đoạn 5.1, Giáo hoàng nói rằng, ngay cả khi người Công giáo Trung quốc chỉ là một đàn cừu nhỏ, họ vẫn có một sứ mệnh lớn lao: đó là 'muối của đất' (Mt 5:13) ánh sáng của thế gian '(Mt 5:14). Trong đoạn 5.6, ông nói rằng điều quan trọng là xây dựng lại “sự hiệp thông với các phẩm trật của Hội thánh một cách hài hòa” và “để bảo vệ và gìn giữ những gì thuộc về giáo lý và truyền thống của Giáo hội.” Trong đoạn 6.1 trích tông huấn Novo millennioineunte [Mở màn Tân thiên niên kỷ] của Đức Gioan Phaolô II, Giáo hoàng cung cấp một từ cho sự hiệp thông này: “koinonia”, đó là điều rất bản chất của mầu nhiệm Giáo hội.

Ngay ở đầu tiên của tài liệu quan trọng nhất của Công đồng Vaticanô II, Hiến chương Tín điều về Giáo hội (Lumen gentium), nói rằng Giáo hội là một bí tích. (Điều này đã gây ra sự ngạc nhiên lớn ở một số tín hữu, như thể họ đã khám phá ra một bí tích nhiều hơn bảy bí tích khác; thực tế, từ “bí tích” được dùng chính xác trong Giáo hội, vì nó là một phương tiện hữu hình được Đức Giêsu thiết lập để biểu thị và ban ân sủng vô hình.) Giáo hội là bí tích theo cách nào? Giáo hội có nghĩa và thực hiện sự kết hợp của con người với Thiên Chúa và sự kết hiệp giữa những con người với nhau.

Chủ đề chính xác là sự thống nhất được xây dựng với tình yêu. Trong đoạn 6.1, đề cập thêm đến Novo millennio ineunte, Giáo hoàng Gioan Phaolô II nhắc đến thánh Phaolô nhắc nhớ chúng ta trong “bài ca tình yêu” rằng không có tình yêu, mọi thứ sẽ vô dụng (x. 1Cr 13: 2). Câu cuối cùng của 6.1, kết thúc đoạn trích dẫn từ Novo millennio ineunte, là: Tình yêu thực sự là ‘trái tim của Giáo hội.”

6.2, 6.3 Hiệp nhất là một phần của bản chất Giáo hội, nhưng thật không may, tại thời điểm này có “những căng thẳng, chia rẽ và chống đối” (6.2) trong Giáo hội tại Trung Quốc. Trong 6.3, trích buổi triều kiến chung của mình ngày 5 tháng 4 năm 2006, Giáo hoàng Benedictô nói rằng ngay cả Giáo hội nguyên thủy cũng đã trải qua một thử thách như vậy, gây ra trên tất cả là do những xung đột về những chân lý của đức tin. Giáo lý, chẳng hạn, về Ba Ngôi rất thánh là khó hiểu. Trong khi cố gắng giải thích nó, đã có những cuộc thảo luận căng thẳng và không may cũng có những dị giáo đã phá hỏng sự hiệp thông. Giáo hoàng nói rằng nguy cơ mất đức tin luôn tồn tại và do đó, cũng mất tình yêu anh em. Chúng ta phải đối mặt với sự nguy hiểm này với một thái độ tích cực và không sợ hãi.

    6.4 Không có sự hiệp thông chân chính nào mà “không có những nỗ lực gian khổ trong việc hòa giải”, điều này đòi hỏi phải thanh lọc ký ức, tha thứ lẫn nhau và quên đi những sai lầm đã chịu đựng, nhận thức được rằng khó khăn chủ yếu đến từ những áp lực bên ngoài và ngay cả những người mắc lỗi cũng là nạn nhân. Chúng ta phải giữ đức tin kiên định, chứ không tập trung vào sự chia rẽ. Chúng ta phải tìm kiếm sự bình yên trong tình yêu.

6.5, 6.6 Trong khi Đức Giáo hoàng Benedictô đang viết Thư này, Năm Thánh 2000 vẫn còn mới trong ký ức. Do đó, toàn bộ đoạn 6.5 nhớ lại một đoạn từ một thông điệp của người tiền nhiệm của ngài, được đưa ra để chuẩn bị cho Ngày Đại lễ (1). Thánh Gioan Phaolô II thường đề cập đến sự hòa giải, nói rằng Kinh thánh đòi hỏi nghĩa vụ tha thứ cho các khoản nợ và một lời kêu gọi các quốc gia thịnh vượng xóa nợ cho các quốc gia nghèo. Ai đó có thể nói: “Nợ thì phải trả!” Vâng, đúng vậy. Con nợ không có quyền yêu cầu được xóa nợ. Nhưng như Giáo hoàng nói, các quốc gia nghèo đang phải vật lộn để trả lãi, và các quốc gia thịnh vượng, bằng một hành động hào phóng như vậy, cuối cùng có thể cho phép các quốc gia này bắt đầu hồi sinh kinh tế. Chắc chắn, nhiều quốc gia đã chú ý đến lời cầu xin của Giáo hoàng.

Do đó, đối với việc hòa giải, không phải lúc nào cũng nên bắt đầu bằng cách khẳng định quyền của mình. Chúa tha thứ cho chúng ta vô tận. Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II nói: “Mong muốn mãnh liệt của tôi là anh em sẽ đáp lại những thúc giục bên trong của Chúa Thánh Thần bằng cách tha thứ cho nhau bất cứ điều gì cần được tha thứ, bằng cách đến gần nhau hơn, bằng cách chấp nhận nhau và phá vỡ mọi rào cản để vượt qua mọi nguyên nhân có thể gây chia rẽ.” Đức Gioan Phaolô II tiếp tục trích dẫn những gì Chúa Giêsu nói trong Bữa Tiệc Ly: “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng thương yêu nhau” (Ga 14:35 ).

Do đó, sự hợp nhất đương nhiên là mục tiêu cuối cùng, nhưng con đường giành chiến thắng là không dễ dàng. Đoạn 6.6 nói: “Hành trình này không thể thực hiện được qua đêm”; nó đòi hỏi thiện chí của cả hai bên. Nếu chính phủ tạo ra tình huống, mà không có sự thay đổi về phía mình, không ai biết khi nào có thể tái tạo sự thống nhất.

    6.7 Đoạn này lưu ý rằng cuộc hành trình này “được hỗ trợ bởi sự gương mẫu và lời cầu nguyện của rất nhiều ‘nhân chứng của đức tin’, của những người đã chịu đựng và đã tha thứ”. Trong các cộng đoàn ngầm và chính thức, có nhiều Giám mục mạnh mẽ và gương mẫu, như Đức ông Li Du’an của Xi’an, người mà tôi nhớ rất rõ. Ông khiêm tốn và kiên nhẫn, nhưng cũng rất ngay thẳng và dũng cảm. Ông ta có thể xây dựng mối quan hệ tốt với chính phủ, nhưng vào thời điểm quan trọng cũng có thể nói không. Chúng ta phải nhớ những tấm gương này và bắt chước họ với sự kiên nhẫn và kiên định.

Lưu ý thứ hai ở trang 8 của “Bản Tóm lược”, đề cập đến sự hòa giải: “Sự hòa giải về tinh thần” phải được phân biệt với một “sự hợp nhất về cấu trúc”. Hòa giải là một nghĩa vụ khẩn cấp, trong đó chúng ta phải tham gia ngay lập tức, không chỉ bằng cầu nguyện, mà còn bằng các hành động, như là hai bên tương tác về các vấn đề mục vụ. Chỉ khi đạt được sự hiệp nhất thực sự, sẽ chỉ có một Giám mục cho mỗi giáo phận.

“Bản Trợ giúp” của tôi (trang 19) cũng giúp hiểu được sự hòa giải. Giáo hoàng nói với các tín hữu của cộng đồng ngầm: Anh em phải đánh giá cao những người anh em vẫn còn chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt của chính phủ, những gì có thể được đánh giá cao, bởi vì nhiều người trong số họ có can đảm thể hiện mong muốn trung thành với Tòa thánh. Mặt khác, đối với những người thuộc cộng đoàn chính thức, Giáo hoàng nói: Anh em phải đánh giá cao sự lựa chọn của những anh em trong cộng đoàn ngầm. Đó là sự lựa chọn đúng đắn. Chỉ để giải thoát bản thân khỏi sự kiểm soát của chính phủ quá mức mà họ đã đi xuống lòng đất, với tất cả những gánh nặng mà họ phải chịu đựng.

Trong nhiều năm, Giáo hội Hồng Kông đã ủng hộ Giáo hoàng trong sự khích lệ của ngài bằng cách đóng vai trò là cầu nối giữa hai cộng đồng. Khi chúng tôi nghe những lời chỉ trích từ cộng đoàn chính thức chống lại cộng đoàn ngầm, chúng tôi bảo vệ cộng đoàn ngầm bằng cách nói rằng vị trí của họ là hợp pháp. Thay vào đó, khi chúng tôi nghe cộng đoàn ngầm chỉ trích cộng đoàn chính thức như thể tất cả họ đều là những kẻ phản bội Giáo hội, chúng tôi nói: “Không, Không phải tất cả trong số họ! Bởi vì chúng tôi biết những anh em này. Chúng tôi đã sống với nhau trong một thời gian dài. Nhiều người trong số họ mạnh mẽ và dũng cảm, giữ vững đức tin thực sự khi đang ở trong một cấu trúc bất lợi như vậy.”

Cách làm này đã có kết quả tuyệt vời. Do đó, không phải lúc nào chúng ta cũng phải cố gắng làm hài lòng người đối thoại. Không bao giờ đào sâu sự chia rẽ, nhưng cố gắng thu hẹp khoảng cách.

    7.3, 7.4 Nói về Giáo hội, chúng tôi đã nói rằng, trong gia đình của Giáo hội, chúng tôi cần một người hướng dẫn chúng tôi nhận thức sự thật. Giáo hoàng khẳng định điều này trong đoạn 7.3 (bằng cách trích dẫn Triều kiến chung của ngài ngày 5 tháng 4 năm 2006). Nhiệm vụ này được giao cho các Tông đồ, đặc biệt là Thánh Phêrô. Vì lý do này, chúng ta có thể nói rằng cấu trúc của Giáo hội không dân chủ. Sự thật không được duy trì bằng cách làm hài lòng mọi người. Chúng ta chắc chắn phải yêu tất cả mọi người, ngay cả những người có quan điểm khác với chúng ta, cả trong Giáo hội và trong chính quyền đàn áp. Nhưng, Giáo hoàng nói trong đoạn 7.4, trích dẫn Vaticanô II, “Tất nhiên tình yêu và phép lịch sự kiểu này, tất nhiên, không nên khiến chúng ta thờ ơ với chân lý và sự thiện hảo” (2).

Chúng tôi lưu ý làm thế nào Đức Hồng Y Shan đặt chính xác Giáo hội lên hàng đầu để hướng dẫn tất cả những phản ánh của chúng tôi.

    7.8 Cộng đoàn ngầm có thể tham gia cộng đoàn chính thức không? Đây là vấn đề lớn mà chúng ta phải đối mặt trực tiếp.

Thư Giáo hoàng nói rõ ràng. Bản thân nó, không có vấn đề gì, bởi vì chúng ta có quyền làm việc công khai. Nhưng trên thực tế, mọi thứ phức tạp hơn, bởi vì chính phủ “hầu như luôn luôn” đặt ra những điều kiện mà không một tín đồ nào có thể chấp nhận, như tham gia CPCA, ủng hộ một Giáo hội độc lập với các cuộc phong chức giám mục mà không có sự ủy nhiệm của Giáo hoàng, hoặc đồng ý với các Giám mục bất hợp pháp .

Kết luận của Giáo hoàng là để lại quyết định cho Giám mục địa phương, người phải hỏi ý kiến các linh mục của mình và suy nghĩ về tất cả các hậu quả. Nhưng khi Đức Giám mục đưa ra lựa chọn của mình, mọi người phải tuân theo, điều đó có thể thật đáng buồn, nhưng bởi vì đó là một vấn đề cho việc duy trì sự hiệp nhất.

Chúng tôi đã đề cập rằng bản dịch của Thư đã bị thao túng. Chỉ một năm sau đó văn bản mới được sửa chữa lại.

Bắt đầu với quan niệm rằng tình trạng ngầm không bình thường, một người nào đó đã lớn tiếng kêu gọi tất cả các thành viên của cộng đoàn ngầm bước ra công khai. Giáo hoàng không loại trừ khả năng làm như vậy, nhưng ông cũng không khuyến khích điều đó. Các văn bản của Thư rõ ràng kêu gọi rất thận trọng.

Như đã nêu trước đây, một ghi chú trong “Bản Tóm lược” đã làm rõ sự khác biệt giữa hòa giải và hợp nhất. Ở trang 31 của “Bản Trợ giúp”, nhiều câu hỏi trực tiếp hơn đã được nêu ra: Thư của Giáo hoàng có cấm các Giám mục của cộng đoàn ngầm cố gắng ra ngoài không? Không, nó không cấm. Có khuyến khích họ làm như vậy? Không, nó không khuyến khích. Giáo hoàng yêu cầu họ sử dụng thận trọng vì không có nhiều hy vọng vào một kết quả tích cực. Chừng nào chính phủ còn giữ vững lập trường hiện tại và tiếp tục áp đặt những điều kiện không thể chấp nhận được, chấp nhận những điều kiện như vậy là đồng nghĩa với đầu hàng. Do đó, rất khó để đi ra ngoài.

Giáo hoàng đã để lại quyết định cho Đức Giám mục vì các tiền lệ trong CEP, mà ngay cả trước Thư của Giáo hoàng, đã khuyến khích Giám mục Phụ tá An của Bảo Định [Baoding] ra công khai.

Bây giờ chúng tôi buồn bã khi thấy Đức cha An, người đã anh dũng chịu đựng nhiều năm tù vì đức tin của mình, đã trở thành một kẻ theo chính phủ cách mù quáng.

Ở trang 33 trên “Bản Trợ giúp” của mình, tôi hỏi: Nếu một người tin chắc rằng một Giám mục đã sai lầm khi không tôn trọng các điều kiện được đặt ra bởi Đức Thánh Cha, các linh mục hay tín đồ phải làm gì? Thư không đề cập đến tình huống này, nhưng trong thực tế, đây là những gì đã xảy ra tại Bảo Định. Tòa Thánh nói với Đức ông An không chấp nhận sự sắp đặt ông là Giám mục chính tòa của Bảo Định. Đức ông An đã chấp nhận nó và sau đó cũng tham gia vào các cuộc tấn phong bất hợp pháp cũng như Đại hội Đại biểu Người Công giáo Trung Quốc lần thứ tám. Có vẻ như ông ta sống trong CPCA mà không có lương tâm xấu. Tôi nghĩ rằng các linh mục và các tín hữu hiện từ bỏ vị Giám mục, được hướng dẫn bởi lương tâm của họ, thật đáng buồn không có lựa chọn nào khác.

Trong tình hình hiện nay, đi từ điều kiện ngầm đến điều kiện chính thức, đối với tất cả ý định và mục đích, là bất hợp pháp vì điều kiện chính thức là một cấu trúc ly giáo.

Có thể nói gì về khả năng các linh mục chính thức đi đến cộng đoàn ngầm? Có thể không? Những linh mục này nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ! Chính phủ sẽ cho phép họ trao thân cho Giám mục ngầm?

Chúng ta hãy xem xét trường hợp của Giáo Phận Thạch Gia Trang [Shijiazhuang] (mà đối với các tín hữu dưới lòng đất được gọi là Chính Định [Zhengding]).

Giám mục Jiang Tao-ran của cộng đoàn chính thức ở Thạch Gia Trang [Shijiazhuang]  không được chính phủ hoặc các linh mục của ông tôn trọng, những người đã đặt câu hỏi về sự phù hợp của ông là lãnh đạo của họ. Sau khi ông qua đời, các linh mục chính thức nói với Giám mục của cộng đoàn ngầm, Đức ông Julius Jia Zhi Guo, rằng họ đã chuẩn bị để theo ông. Ông chấp nhận họ, rất có thể được Tòa thánh khuyến khích, hoặc ai đó đã khiến Đức Giám mục tin rằng đây là ý chí của Giáo hoàng. Câu hỏi của tôi là, Làm thế nào họ có thể lạc quan như vậy? Có phải những linh mục này hiện đang thoát khỏi sự kiểm soát của chính phủ, chỉ vì cái chết của Đức Giám mục, người không có quyền lực đối với họ khi còn sống? Chính phủ sẽ thực sự cho phép họ tham gia cộng đoàn ngầm? Nếu có, rất có khả năng nó đã được thực hiện với mục đích xâm nhập vào cộng đoàn ngầm.

Đức ông Julius Jia đã chào đón họ tham dự Thánh lễ vào Thứ Năm tuần Thánh. Họ đã đến, nhưng nhiều tín hữu dưới lòng đất đã dừng lại không đến. (Có phải những gương mặt mới là gián điệp? Chính phủ đã gửi họ đến để tìm hiểu về những gì chúng ta đang làm?)

Những linh mục chính thức này cuối cùng đã yêu cầu Đức cha Julius Jia cho một nhiệm vụ, điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ có các linh mục chính thức làm việc trong các nhà thờ của cộng đoàn ngầm. Các tín hữu sợ điều đó, nhưng họ không thể từ chối các linh mục này, vì các linh mục này đã được Đức Giám mục phái đi. Sau một thời gian, chính phủ đã can thiệp, gửi linh mục ngầm đi khỏi, để linh mục chính thức cho tất cả ý định và mục đích chiếm lấy nhà thờ đó. Do đó, thật ngây thơ khi tin rằng sự thống nhất là có thể tại thời điểm này.

Các nguyên tắc là đúng, nhưng vấn đề vẫn tồn tại. Vì vậy, tránh những lời chỉ trích và cố gắng hiểu nhau là những nhiệm vụ khó thực hiện.

8.3, 8.4, 8.5, 8.9 Tất cả các đoạn này nhấn mạnh tầm quan trọng của các Giám mục để kiên trì bảo vệ sự kết hiệp với lòng trung thành với Người kế vị Thánh Phêrô.

Chúng tôi đã nói về sự hòa giải giữa hai cộng đoàn. Bây giờ chúng ta hãy cố gắng hiểu thêm một chút về tình hình hiện tại của cộng đoàn ngầm và cộng đoàn chính thức.

    8.10 Chúng ta hãy xem tình hình ngầm bắt nguồn như thế nào. “Một số người trong họ, vì không muốn chịu sự kiểm soát quá mức đối với cuộc sống của Giáo hội, và mong muốn duy trì sự trung thành hoàn toàn với Người kế vị thánh Phêrô và theo giáo lý Công giáo, đã đành phải chọn cách chịu chức bí mật. Tình trạng bí mật không phải là một đặc điểm bình thường trong cuộc sống của Giáo hội (Một số người, trích dẫn 'điều sai trái' này ra khỏi bối cảnh, biến nó thành một điều tuyệt vời, nhưng Thư của Giáo hoàng tiếp tục), và lịch sử cho thấy các mục tử và tín hữu phải làm chỉ trong bối cảnh đau khổ, với mong muốn duy trì sự toàn vẹn của đức tin của họ và chống lại sự can thiệp từ các cơ quan nhà nước trong các vấn đề liên quan mật thiết đến đời sống của Giáo hội.” Tình hình của các thành viên của cộng đoàn ngầm là nặng nề. Chính phủ luôn có thể quấy rối họ.

Tuy nhiên, chính phủ không phải lúc nào cũng đàn áp những cộng đoàn này. Tình hình thay đổi từ nơi này đến nơi khác. Ở một số nơi, có nhiều tín hữu dưới lòng đất thậm chí còn có nhà thờ riêng, thậm chí là nhà thờ lớn. Nhiều năm trước, cộng đoàn ngầm đã tổ chức các hoạt động công cộng quy mô lớn. Chẳng hạn, hàng năm vào ngày 24 tháng 5, khoảng mười ngàn người, bao gồm hai hoặc ba Giám mục và hàng trăm linh mục, đã tổ chức ngày lễ Đức Mẹ Giúp đỡ các Kitô hữu cho đến một ngày một nhóm phóng viên Pháp quay sự kiện và phát sóng nó trên truyền hình Pháp. Kể từ ngày đó, hoạt động này đã bị chính phủ đàn áp.

Tại Hà Bắc [Hebei], Phúc Kiến [Fujian] và Ôn Châu [Wenzhou], một số lượng lớn tín hữu và các linh mục cùng với các Giám mục của họ vẫn có thể làm những việc rõ ràng là không thể ở các thành phố như Thượng Hải. Tuy nhiên, nhiều linh mục dưới lòng đất có thể cử hành thánh lễ ngay cả ở Thượng Hải với sự tham gia của nhiều tín hữu. Chính phủ chắc chắn biết tất cả mọi thứ và chịu đựng nó. Họ thậm chí còn cho phép một đám tang lớn cho Đức cha Fan Zhongliang dưới lòng đất, được tất cả các linh mục dưới lòng đất cộng với một số người chính thức, với khoảng năm ngàn tín đồ, trong đó có một số Tổng lãnh sự. Rõ ràng, những linh mục này phải đối mặt với nhiều hạn chế. Chuyển động của họ bị hạn chế. Họ không phải lúc nào cũng được phép đi du lịch bên ngoài Trung Quốc. Họ không thể điều hành chủng viện trong ẩn náu.

Gần như có thể nói rằng, theo một nghĩa nào đó, có nhiều sự tự do hơn trong thế giới ngầm hơn là việc “chính thức” ra công khai. Tại sao buộc những người dưới lòng đất phải nhượng bộ?

    8.11 Hãy để xem các cộng đoàn chính thức ra đời như thế nào. Một số mục tử, “dưới áp lực của hoàn cảnh nhất định, đã đồng ý nhận chức vụ giám mục mà không có sự ủy thác Giáo hoàng”. Giáo hoàng ở đây viết theo cách thể hiện sự hiểu biết. Chúng tôi lưu ý rằng trong cái gọi là “Bản Giải thích ghi chú” của bức Thư, thực tế này không được thể hiện theo một cách có thể chấp nhận được (xem trang 43 của “Bản Trợ giúp”). “Bản Giải thích ghi chú” nói rằng những Giám mục đó làm việc này vì họ lo cho quyền lợi của giáo dân và hướng con mắt họ về tương lai xa, làm như là nếu những người không chấp nhận cuộc phong chức thì không điếm xỉa đến quyền lợi của giáo dân và bằng cách nào đó thiển cận. Đối với tôi, nói chuyện như vậy là không công bằng.

Các giáo hoàng hiểu các Giám mục được phong chức bất hợp pháp này và sau đó tìm các lý do để hợp pháp hóa họ. Khi làm như vậy, các ngài tận dụng công việc của CEP, đặc biệt là dưới thời Hồng y Tomko. Họ biết rằng hoàn cảnh thực sự khó khăn, và việc không vâng lời chính quyền đồng nghĩa với cái chết trong tù; trong trái tim của họ, các Giám mục muốn trung thành với Giáo hoàng. Các cuộc điều tra cho thấy họ là những người trung thực và thậm chí có khả năng, và việc hợp pháp hóa có thể tạo điều kiện cho sự liên hợp lớn lao trong tương lai. Vì tất cả những lý do này, các Giáo hoàng đã hợp pháp hóa nhiều Giám mục.

Một số Giám mục được hợp pháp hóa đã thể hiện mình là những mục tử xuất sắc và can đảm. Do đó, một sự phân biệt rõ ràng giữa các Giám mục dưới mặt đất và những người được hợp pháp hóa trong cộng đoàn chính thức là không chính đáng.

Tuy nhiên, không phải tất cả các Giám mục hợp pháp hóa đã cư xử rất tốt. Đức Thánh Cha phàn nàn rằng một số người, vì sợ chính quyền, đã không đủ can đảm để cho biết rằng họ đã được hợp pháp hóa. Trong trường hợp đó, họ nên làm như vậy, để tín hữu khỏi bối rối.

Khi Giáo hoàng Benedictô công bố Thư năm 2007, mọi người tự hỏi tại sao, cho đến lúc đó, các Giám mục hợp pháp không được yêu cầu rời khỏi CPCA ngay lập tức. Bây giờ, khi Thư nói rằng họ phải làm cho tính hợp pháp của họ được biết đến, liệu có phải là tương đương với việc yêu cầu họ rời khỏi CPCA?

Trên trang 45 của bản “Bản Trợ giúp” của mình, tôi nói rằng ngay cả sau khi công bố Thư, Đức Giáo hoàng cũng đã yêu cầu rời khỏi CPCA ngay lập tức. Tuy nhiên, ngài đã khuyến nghị rằng các Giám mục đã được hợp pháp hóa “cung cấp rõ ràng và gia tăng những dấu hiệu về sự hiệp thông trọn vẹn với Người kế vị thánh Phêrô.” Vì vậy, nếu các Giám mục này tiếp tục hét lên rằng họ muốn có một Giáo hội độc lập, thì họ đang mâu thuẫn với chính họ.

Mặc dù không kêu gọi họ rời khỏi CPCA ngay lập tức, Giáo hoàng không phải là người tự mâu thuẫn với chính mình. Giáo hoàng đã hy vọng rằng họ có thể làm một cái gì đó để thay đổi mọi thứ từ bên trong hiệp hội. Thật hợp lý khi nghĩ Giáo hoàng muốn nói rằng thời gian đã chín muồi; đến nỗi họ không còn phải sợ hãi quá nhiều; rằng nhiều Giám mục đã được hợp pháp hóa; và rằng chính phủ biết rằng các Giám mục bất hợp pháp đã có một thời gian khó khăn để được người dân chấp nhận.

Sự tồn tại của hai cộng đoàn chắc chắn đặt ra nhiều vấn đề. Nếu Giám mục chính thức là bất hợp pháp, thì Giám mục ngầm có thể tự bào chữa cho mình để đối phó với anh ta. Nhưng nếu Giám mục chính thức là hợp pháp thì phải làm sao? Trước khi hợp pháp hóa bất kỳ Giám mục bất hợp pháp nào, Đức Hồng Y Tomko đã tham khảo ý kiến của  các Giám mục ngầm. Khi ông hợp thức hóa một ai đó, Giám mục ngầm vẫn là Giám mục chính tòa trong khi người chính thức được hợp pháp hóa làm Giám mục phụ tá, như trường hợp của Giám mục Dong Guang-qing khi ông được hợp pháp hóa ở Vũ Hán [Wuhan]. Tại Thượng Hải, Giám mục Fan là giám mục chính tòa. Khi Đức ông Jin Luxian yêu cầu được hợp pháp hóa, Tòa Thánh chỉ có thể hợp pháp hóa ông với tư cách là Giám mục phụ phó. Sau đó, Tòa Thánh bổ nhiệm Xing Wen Chii làm Giám mục phụ tá.

Có rất nhiều sự nhầm lẫn ngày nay. Chúng tôi nghe thấy: “Giám mục chính thức là hợp pháp. Mọi người, hãy theo Ngài!” Nhiều lần, khi các Giám mục ngầm già chết, không ai được chỉ định để kế vị họ; do đó, các cộng đồng ngầm chỉ có một đại biểu giám mục. Thật khó để điều hành một giáo phận chỉ có một đại biểu.

Khi Ủy ban Giáo hoàng về Giáo hội tại Trung Quốc lần đầu tiên được thành lập, đã có một chuyên gia về giáo luật, một người Tây Ban Nha, Hồng y Julian Herranz Casado. Ông ấy rất có năng lực (nhiều hơn rất nhiều so với những người đã thay thế ông), và ông ấy đã đưa ra rất nhiều lời khuyên tốt. Ông thường nói: “Làm thế nào một giáo phận có thể, ngay cả khi có một Giám mục chính thức hợp pháp, chăm sóc đầy đủ tín hữu của cộng đoàn ngầm mà không có Giám mục ngầm?”. Ban đầu, trên thực tế, có các Giám mục cho cả hai cộng đoàn. Chuyên gia này từng nói: “Tòa Thánh có thể tiếp tục phong chức Giám mục cho cộng đoàn ngầm. Nếu một giáo phận không có Giám mục ngầm và bây giờ chính thức là hợp pháp, Tòa Thánh vẫn có thể bổ nhiệm một Giám mục phụ tá cho cộng đoàn ngầm.”

Trong một số trường hợp, cộng đoàn ngầm bây giờ chỉ có một đại biểu giám mục. Một đại biểu giám mục không phải là một Giám mục. Một Giám mục ngầm trong một giáo phận lân cận, với sự cho phép của Tòa thánh, chăm sóc một cộng đoàn ngầm như vậy. Nếu có một Giám mục chính thức hợp pháp trong giáo phận đó, Giám mục ngầm bên cạnh phải thông báo cho ông về điều đó. Nhưng đôi khi, Giám mục chính thức hợp pháp yêu cầu một cách vô lý rằng cộng đoàn ngầm được đặt dưới tầm mắt của ông ta, và một mình ông ta thôi. Vì ông ta nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ, ông ta không được tự do, vậy tại sao lại buộc cộng đoàn ngầm phải phục tùng sự thiếu tự do này?

    10,4, 10,5, 10,6 Những đoạn này thảo luận về vấn đề communication in sacris [ sự giao tiếp trong thánh lễ]. Nhớ lại cuộc thảo luận về tám điểm trong chương 1 ở trên, trong đó điểm thứ năm nói rằng các giáo sĩ của hai cộng đoàn không nên đồng tế. Sau đó, người ta nói rằng trước khi đồng tế, họ phải đọc kinh Tin kính cùng nhau. Rồi thì, điều này cũng đã được bỏ đi. Bây giờ, một số cách làm việc thực sự là một nguồn nghi ngờ. Làm thế nào một người có thể đồng tế với một Giám mục chính thức, người mà trong mọi trường hợp, hét lên ủng hộ một Giáo hội độc lập (về điều này, đọc trang 55-58 trong “Bản Trợ giúp” của tôi)?

Về việc lãnh nhận các bí tích, rõ ràng là tốt nhất người ta nên đến các Giám mục và linh mục hợp pháp tốt. Đối với Tòa Thánh, các cuộc tấn phong linh mục chính thức là có giá trị, và do đó các bí tích do các linh mục này ban phát là hợp lệ. Ngay cả các Giám mục bất hợp pháp cũng ban phát các bí tích hợp lệ.

Có một nguyên tắc lớn là các tín hữu có quyền nhận các phép bí tích hợp lệ. Do đó, nếu nguy hiểm hoặc thậm chí phiền toái khi nhận các bí tích hợp lệ và hợp pháp, họ có thể tự mình sử dụng quyền này. Nhưng trong khi người ta nói rằng đó là một quyền, thì không nơi nào nói rằng đó là một nghĩa vụ. Do đó, nếu một tín đồ nghĩ rằng anh ta có thể giữ đức tin trong khi tạm thời không nhận các phép bí tích, đặc biệt nếu anh ta nghi ngờ rằng một linh mục thiếu niềm tin thực sự vào giáo lý của Giáo hội Công giáo và có lẽ có ý định buộc tín hữu gia nhập vào CPCA, thì anh ta có thể để dành quyền nhận các phép bí tích hợp lệ qua một bên.

    Trong Giáo hội có một nguyên tắc khác nói: “ân sủng của Thiên Chúa không bị ràng buộc bởi các phép bí tích”. Thiên Chúa có một ngàn cách để ban ân sủng của mình. Nhưng nếu một người cảm thấy mạnh mẽ về việc lãnh nhận các phép bí tích, anh ta nên thận trọng thực hiện để tránh những nguy hiểm đã nói ở trên.

    8.12 Giáo hoàng nói rằng có những Giám mục bất hợp pháp khác chưa được hợp pháp hóa. Hy vọng rằng, một khi các điều kiện cần thiết được đáp ứng, họ cũng có thể được hợp pháp hóa. Tuy nhiên, chúng tôi phải nói rằng, nếu điều kiện như vậy không thể được đáp ứng, không có hy vọng rằng điều mong muốn của Giáo hoàng có thể được thỏa mãn.

    8.14 Giáo hoàng nói rằng Hội đồng Giám mục của cộng đoàn chính thức là không hợp pháp, bởi vì nó bao gồm các Giám mục bất hợp pháp, và các Giám mục ngầm hợp pháp không phải là một phần của nó. (Những người này đã cố gắng tham gia vào một hội đồng [Giám mục] mặc dù có lời khuyên trái ngược từ Tòa Thánh. Trên thực tế, toàn bộ điều này hóa ra đơn giản là không thể. Trong buổi họp thứ nhất, chỉ có 7 người xuất hiện, ngay cả lần thứ hai cũng ít hơn; giữa lúc đó, tên của tất cả các Giám mục ngầm cuối cùng đã lọt vàog tay chính phủ.)

Đại hội Đại biểu người Công giáo Trung quốc đứng trên CPCA và Hội dồng Giám mục.

Cuối cùng, bên ngoài những cấu trúc này, có một người là ông Liu Bainian. Người ta tin rằng ông là một thành viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Ông ta đã là người lãnh đạo thực tế của cộng đoàn chính thức ngay từ đầu. Mặc dù bây giờ ông được cho là đã nghỉ hưu và chỉ là chủ tịch danh dự của hiệp hội, ông vẫn làm việc chăm chỉ. Ông ta hóa thân sự bất thường của cộng đoàn chính thức trong suốt những năm này.

    9.1-4 Những đoạn này thảo luận về việc bổ nhiệm các Giám mục, đây chắc chắn là một vấn đề nền tảng. Giáo hoàng Benedictô nói: “Một mặt, cũng dễ hiểu là các cơ quan chính quyền chú ý đến sự lựa chọn những người sẽ thực hiện vai trò quan trọng của việc lãnh đạo và chắn dắt các cộng đồng Công giáo địa phương, với ý nghĩa xã hội mà - ở Trung Quốc giống như ở phần còn lại của thế giới - chức năng này có trong lĩnh vực dân sự cũng như tinh thần. Mặt khác, Tòa Thánh theo dõi việc bổ nhiệm các Giám mục với sự quan tâm đặc biệt vì điều này chạm đến chính trái tim đời sống của Giáo hội. . . . Vì lý do này, Giáo luật (số 1382) đưa ra các biện pháp trừng phạt nghiêm trọng đối với cả Giám mục, người tự tiện truyền chức giám mục mà không có sự ủy thác của Giáo hoàng và đối với người chịu phép truyền chức.” (9.1).

Giáo hoàng Benedictô nói đúng rằng sau tất cả, điều quan trọng nhất là chọn đúng người. Trong trường hợp không có thỏa thuận, Tòa Thánh đã cố gắng đạt được một thỏa hiệp để đảm bảo sự phù hợp đầy đủ, ngay cả đôi khi nó đưa đến các yêu cầu quyết liệt của chính phủ.

Phương pháp mà chính phủ áp dụng bắt đầu bằng một cuộc bầu cử dân chủ. Cuộc bầu cử có vấn đề của nó, nhưng một điều đặc biệt là, trong trường hợp của một giáo phận nhỏ, làm thế nào để tìm được người phù hợp. Giáo hoàng Benedictô nói rằng chúng ta phải tìm được họ trong các giáo phận lân cận (9.4). Điều này là khả thi trong phương pháp truyền thống của Giáo hội, vì trách nhiệm của đại diện Giáo hoàng là bắt đầu tham vấn. Nhưng trong cuộc bầu cử, chỉ diễn ra ở cấp giáo phận, thì việc đảm bảo sự phù hợp của ứng cử viên không thể được coi là đương nhiên.

    Hòa giải là vấn đề quan trọng nhất hiện nay. Chỉ sau một hành trình dài, chúng ta mới có thể hy vọng đạt được sự thống nhất. Nếu chính phủ không công nhận các quyền của Giáo hội, thì sự hiệp nhất sẽ đạt được ở đâu? Đối với cộng đoàn chính thức, đơn giản là không thể tham gia cộng đoàn ngầm. Đối với cộng đoàn ngầm, việc gia nhập cộng đoàn chính thức là bất hợp pháp vì sau này nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của một chính phủ vô thần.


Ghi chú cho chương 6:

(1) Đoạn trích dẫn là từ Đức Gioan Phaolô II, Thông điệp gửi đến Cộng đồng Công giáo ở Trung Quốc Alia Vigilia (ngày 8 tháng 12 năm 1999), số 6; được trích dẫn trong L’Osservatore Romano, bản tiếng Anh, ngày 15 tháng 12 năm 1999, tr. 5.

(2) Công đồng Vaticanô II, Hiến chế Mục vụ về Giáo hội trong Thế giới ngày nay Gaudium et spes (7/12/1965), số 28.



7
  NỘI DUNG CỦA BỨC THƯ
QUAN HỆ CỦA GIÁO HỘI VÀ NHÀ NƯỚC
 
Bài thuyết trình thứ bảy
27 tháng 6 năm 2017

Đã giải quyết được nền tảng giáo hội, làm rõ tình hình hiện tại của Giáo hội tại Trung Quốc và hướng đi phải có, bây giờ chúng ta hãy xem những gì chúng ta có thể hy vọng từ Chủ nghĩa Cộng sản, quyền lực chính trị, toàn trị này. Mặc dù khó khăn, chúng ta phải hy vọng. Vì vậy, đây là chủ đề thứ ba: mối quan hệ giữa Giáo hội và Nhà nước tôn trọng lẫn nhau và sự cộng tác chân thành.

Đoạn 4.2 và 4.3 nói rằng chúng ta hy vọng trong mối quan hệ đối thoại và hợp tác, nhưng chúng ta cũng biết rằng điều này đòi hỏi thời gian và thiện chí. Nếu cái sau bị thiếu, sẽ không bao giờ có kết luận, bởi vì trong khi chúng ta có thể chấp nhận một số thỏa hiệp nhất định, thì có một làn ranh giới hạn.

Đoạn 4.4 nói rằng những hiểu lầm nhất định phải được loại bỏ. Tuy nhiên, thực tế không chỉ là một vài hiểu lầm đơn giản. Đó là về quan điểm kiên định. Nếu một sự hiểu lầm phải được loại bỏ, thì đó là ý tưởng rằng chúng ta đang tìm kiếm đặc quyền.

Cùng một đoạn, trích dẫn Giáo hoàng Gioan Phaolô II, nói rằng chúng ta hy vọng tôn trọng lẫn nhau để làm việc thay mặt cho các tín hữu Trung Quốc và toàn thể người dân Trung Quốc (1) . Chúng ta coi trọng sự ổn định và hòa hợp xã hội, bởi vì chúng là cơ sở của sự phát triển thật sự. Chúng ta tin rằng tự do tôn giáo sẽ không ngăn cản sự tiến bộ của xã hội.

Các đoạn 4,5 và 4,6 trích dẫn từ Gaudium et spes [Hiến chế Mục vụ về Hội thánh], có điều 76, nói chính xác, trong đoạn 4.5, cả Giáo hội và Nhà nước đều “có mục đích phục vụ ơn gọi cá thể và xã hội của cùng một cá nhân, mặc dù theo các tên gọi khác nhau” Chúng ta giữ vững nguyên tắc này. Nhưng nếu chính phủ muốn thống trị mọi thứ, thì điều này không chấp nhận được. Nhiều chính phủ hiểu rằng Giáo hội phải độc lập, bởi vì có những lĩnh vực trong cuộc sống, giống như tôn giáo, không được nằm dưới sự thống trị của chính phủ. Họ cũng có thể có quan hệ với chính phủ, vì cả hai đều làm việc trong xã hội và họ cần phải làm việc phù hợp với quyền tài phán của nhau.

Trong đoạn 4.6, một tài liệu được trích dẫn khác là Deus caritas est (Thiên Chúa là Tình yêu) của chính Giáo hoàng Benedictô. Khi Thư được soạn thảo, tông thư này chưa tồn tại, nhưng câu trích dẫn đã làm rõ chính xác câu hỏi: “Giáo hội không thể và không được tự mình tham gia vào cuộc tranh đấu chính trị để mang lại một xã hội công bằng nhất có thể”. Vì lý do này, Giáo hội không thành lập các đảng chính trị. Đó không phải là nhiệm vụ của Giáo hội. Đây là ý nghĩa đúng đắn của cái được gọi là sự tách biệt của chính trị và tôn giáo. Nhưng phần thứ hai của đoạn trích tiếp theo như sau: “(Giáo hội) không thể và không được đứng bên lề trong cuộc đấu tranh cho công lý”, mà phải tái đánh thức các nội lực tinh thần bởi vì theo đuổi công lý đòi hỏi một tinh thần hy sinh (2). Chữ “chính trị” có hai ý nghĩa: một phạm vi hẹp, đó là hoạt động của đảng; và nghĩa rộng cụ thể là quan tâm đến các vấn đề của xã hội. Giáo hội biết rằng nó có thể đóng góp cho xã hội, đặc biệt là với sự bổ sung năng lượng tinh thần này.

Đoạn 4.7 nói: “Giải pháp cho các vấn đề hiện có không thể tiếp tục theo đuổi xung đột đang diễn ra với các cơ quan dân sự hợp pháp,” nhưng cũng có một nửa câu trích dẫn khác: “tuy nhiên, việc tuân thủ các chính quyền đó không được chấp nhận khi họ ngang nhiên can thiệp quá mức vào các vấn đề liên quan đến đức tin và nguyên tắc của Giáo hội.”

Thật không may, một số người chỉ chú ý đến nửa đầu của những trích dẫn này và bỏ qua nửa sau.

Chúng ta hãy đi thẳng vào đoạn 7.1, rất rõ ràng và quan trọng. Đoạn này nói: “Tình huống đau buồn đã nói ở trên về những khác biệt nghiêm trọng (xem mục 6 ở trên), nơi giáo dân và mục tử của họ, nổi bật trong số những nguyên nhân khác nhau thì phần quan trọng được gây ra bởi các cơ quan chính quyền là yếu tố chính quyết định cuộc sống cộng đoàn Công giáo”. Điều này cho thấy rằng xung đột giữa các cộng đoàn chính thức và ngầm không phát sinh từ bên trong Giáo hội. Nó bắt nguồn từ phản ứng khác nhau trước áp lực của chính phủ muốn điều hành Giáo hội. Nhiều đến mức họ chịu trách nhiệm về Giáo hội và bây giờ họ thậm chí không cố gắng ngụy trang sự thật đó. Có hình ảnh để chứng minh điều đó. Chẳng hạn, khi họ nói rằng Hội đồng Giám mục đã truất phế Đức Giám mục Thaddeus Ma của Thượng Hải, họ cho thấy bức tranh về phiên họp với ông Wang Zuo'an, giám đốc Cục Quản lý Tôn giáo Nhà nước (SARA) tại ghế của chủ tịch, với Đức cha Ma Yinglin và Đức cha Fang Xing-yao bên phải và bên trái, đầu họ cúi xuống lắng nghe những chỉ dẫn của ông. Ngoài ra còn có một hình ảnh khác, một hình ảnh nhóm, sau cuộc tấn phong giám mục. Với các Giám mục và các quan chức chính phủ ngồi xen kẽ, đối với chúng ta xem ra rất lố bịch, nhưng đối với họ thì nó bình thường.

Giáo hội đào tạo các chủng sinh của mình. Trên toàn thế giới, việc quản lý các chủng viện bao gồm các Giám mục và linh mục, với một số tín hữu. Ở Trung Quốc, các chủng viện là khu vực, và một nửa số thành viên quản trị là các Giám mục từ các giáo phận mà các chủng sinh đến và nửa còn lại là các quan chức chính phủ. (Các cuộc họp hàng năm của họ là một cái cớ cho một chuyến đi du lịch với chi phí của Giáo hội.)

Liên quan đến các nguyên tắc chi phối chính quyền của Giáo hội, chính phủ, đoạn 7.2 nêu ví dụ về Chúa Giêsu, người đã từ chối trở thành một Đấng Thiên Sai chính trị và khẳng định rằng Ngài đến để phục vụ và hiến mạng sống (Mc 10, 45) .

Hai tài liệu tham khảo khác rất phù hợp: Mathew 12:20, trong đó, trích dẫn tiên tri I-Sai-A (Is: 42: 3), nhà truyền giáo mô tả sự hiền lành của Chúa Giê-su, “Người sẽ không bẻ gẫy cây lau bị dập, hoặc dập tắt bấc đèn'. Ngài không dùng vũ lực để đè bẹp người kia, nhưng bao dung, chờ đợi chuyển đổi.

Một tham khảo khác là câu nói nổi tiếng của Chúa Giêsu: “Thế thì của Xê-da, trả về Xê-da; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa” (Mt 22,21). Tuy nhiên, cần lưu ý rằng trong phần cuối cùng, hai bên không được phân biệt ngang nhau, bởi vì, sau tất cả, những gì thuộc về Xê-da cuối cùng là của Thiên Chúa, người mà mọi thứ thuộc về.

Đoạn 7.3 và 7.4 là về chân lý. Chúng tôi đã đề cập đến chân lý ở nơi khác khi chúng tôi nói rằng chúng ta cũng phải yêu những người có ý tưởng khác với chúng ta, nhưng “tình yêu và lịch sự loại này không nên làm cho chúng ta thờ ơ với chân lý và lòng tốt” (7.4 trích dẫn Gaudium et spes, số 28). Chúng ta giữ vững chân lý, không phải vì chúng ta yêu xung đột, mà vì chúng ta không thể phản bội chân lý và hy vọng rằng chính phủ sẽ chấp nhận nó.

Đoạn 7.5 và 7.6 cũng nói về chân lý. Đoạn 7.5 nói: “Một số tổ chức, được Nhà nước hỗ trợ nhưng không liên quan đến cấu trúc của Giáo hội, đòi được đặt mình lên trên các Giám mục và điều khiển đời sống của cộng đoàn giáo hội, yêu cầu này không phù hợp với giáo lý Công giáo”. Giáo hội là có tính tông truyền và phải được dẫn dắt bởi những người kế vị của các Tông đồ, các Giám mục.

Sau đó, người ta nói rằng, vì mục đích của các thực thể này là dân chủ để quản lý một Giáo hội độc lập (xem Hiến pháp của CPCA), nên điều này không phù hợp với học thuyết của Giáo hội.

Đoạn 7,7 nhắc lại rằng, khi Giáo hội thực hiện các nhiệm vụ đúng đắn của mình, Giáo hội không được chịu sự can thiệp từ bên ngoài.

Trong đoạn 7.8, Giáo hoàng nói rằng về nguyên tắc, không nên bắt buộc phải ra khỏi sự ẩn mình và tìm kiếm sự công nhận của chính phủ. Thật không may, trong thực tế, chính phủ hầu như luôn đòi hỏi một cái gì đó đi ngược lại với lương tâm Công giáo của chúng ta.

Chúng ta hãy cùng xem ví dụ về một trường hợp tại Chính Định [Zhengding] (Thạch Gia Trang [Shijiazhuang]).

Một linh mục có trình độ cao từ Giáo Phận Chính Định đã vội vàng đàm phán với chính phủ về việc “ra công khai” của ông ta trong khi vị Giám mục của ông ta vẫn còn ở trong tù. Chính phủ hứa với ông ta rằng trên giấy chứng nhận mà ông ta phải ký, dòng chữ “Giáo hội Độc lập” sẽ bị xóa. Linh mục đã không tin tưởng một lời hứa như vậy và đã không xuất hiện để ký thỏa thuận. Tuy nhiên các linh mục khác vẫn ký, và sau đó phàn nàn khi họ thấy rằng những chữ bị thắc mắc đã không được gỡ bỏ. Vị quan chức nói rằng họ sẽ xóa chúng sau. Đột nhiên họ cảm thấy xấu hổ vì họ đã ký giấy chứng nhận trong tình huống như vậy.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng mở ra. Trong phòng bên cạnh có một số lượng lớn người đã đến để khen ngợi các linh mục và tặng quà cho họ. Họ đã bị chính quyền lừa.

Đã nhượng bộ một lần, họ mất đi phẩm giá của mình, và thật khó để không nhượng bộ lần nữa. Trường hợp của Giám mục An đáng thương của Bảo Định là một ví dụ như vậy.

Đoạn 8.2, đã được đề cập, nói rằng các Giám mục “chạm trán với những khó khăn, vì những người không được 'phong chức', và đôi khi thậm chí không được rửa tội, nhân danh Các cơ quan nhà nước kiểm soát và đưa ra các quyết định liên quan đến các câu hỏi quan trọng của Giáo hội, bao gồm cả việc bổ nhiệm các Giám mục”, gây ra “việc hạ bệ ngôi vị Giáo hoàng và các sứ vụ giám mục kết quả do tầm nhìn (sai) của Giáo hội”; như thế, Giáo hội, một cách thực tế, đã trở nên ly giáo.

Chúng ta hãy cùng kiểm tra chặt chẽ hơn các phương tiện và các cơ quan mà chính phủ sử dụng để thống trị Giáo hội.

Hội đồng giám mục

8.13 Thuật ngữ “Hội đồng Giám mục”, khác với “Giám mục đoàn”, chữ sau là nhóm của tất cả các Giám mục trên thế giới, trong khi Hội đồng Giám mục đề cập đến nhóm các Giám mục của một khu vực, đặc biệt là một quốc gia.

Vì Hội đồng Giám mục là địa phương, nó cũng có mối quan hệ đặc biệt với chính quyền dân sự địa phương. Mối quan hệ này, là điều bình thường phải tôn trọng sự độc lập của Giáo hội khỏi chính quyền dân sự khi liên quan đến đức tin và đời sống đức tin (Fides et mores).

Giáo hoàng Benedictô nói trong Thư rằng Hội đồng Giám mục ở Trung Quốc không hợp pháp, bởi vì nó bao gồm các Giám mục bất hợp pháp và loại trừ các Giám mục hợp pháp từ cộng đoàn ngầm (8.14). Trên thực tế, Hội đồng Giám mục của cộng đoàn chính thức chỉ là một cái tên. Nó không phù hợp để tự do giải quyết các vấn đề tự do liên quan đến Giáo hội mà chỉ nhận lệnh từ chính phủ.

Khi tôi giảng dạy tại chủng viện ở Tây An [Xi’an], Đức cha Li Du’an là một trong những phó chủ tịch của hội đồng [giám mục] đó. Một hôm tôi hỏi ông khi nào cuộc họp tiếp theo sẽ diễn ra. Ông bắt đầu cười và nói, “Thưa Cha Zen, ông nghĩ chúng tôi có họp không? Không, ngay cả khi chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau, họ đến để hỏi những gì chúng tôi đang nói về; chúng tôi chỉ được triệu tập để nhận hướng dẫn.”

Như vậy, hội đồng chỉ có tên. Một cơ quan điều hành là những gì họ gọi là “một hiệp hội và một hội đồng” – đó là, CPCA và Hội đồng Giám mục, cùng nhau. Ông Wang Zuo’an, giám đốc Văn phòng Tôn giáo, chủ trì các cuộc họp; chủ tịch CPCA và chủ tịch Hội đồng Giám mục ngồi ở bên cạnh ông. Các phó chủ tịch của cả hai cơ quan là những người được tin cậy, những người đảm bảo rằng tất cả mọi người có mặt tại cuộc họp đều tuân theo chính phủ.

Đại hội Đại biểu Người Công giáo Trung quốc

Như đã thảo luận trước đây trong chương 4, CPCA và Hội đồng Giám mục trực thuộc Đại hội Đại biểu Người Công giáo Trung Quốc, một đại hội là cơ quan tối cao của Giáo hội dưới sự kiểm soát của chính phủ (Thư của Giáo hoàng không đề cập đến thực thể này).

Hãy nhớ lại rằng Đại hội Đại biểu Người Công giáo Trung Quốc bao gồm tất cả các Giám mục và đại diện của các linh mục, nữ tu và các tín hữu, khoảng hai trăm đến ba trăm người. Các Giám mục, khoảng bảy mươi, có một phiếu cá nhân như các đại diện khác. Họ có thể sửa đổi các đạo luật của Hiệp hội và Hội đồng Giám mục. Nhưng vai trò quan trọng và thiết thực nhất của nó là bầu ra các quan chức hàng đầu của Giáo hội, đó là hai chủ tịch và một số phó chủ tịch. Tuy nhiên, kết quả các cuộc bầu cử này đều được ấn định trước. Trên thực tế, các ứng cử viên ngồi vào bàn của chủ tịch ngay từ đầu cuộc họp. Đây có phải là những gì họ gọi là một cuộc bầu cử dân chủ? Mặc dù những người được bầu hầu hết đều là Giám mục, họ không là gì cả; họ là những con rối, được lãnh đạo bởi chính phủ. Và ai là người chủ trì đại hội này? Cho đến Hội nghị lần thứ tám (2010), đó là ông Liu Bainian.

Ông Liu Bainian

Ở đây chúng ta phải nói nhiều hơn về ông Liu Bainian. Ông ta là cộng tác viên chính của chính phủ kể từ khi CPCA được thành lập. Trong những năm tôi giảng dạy tại các chủng viện ở Trung Quốc, tôi đã có thể quan sát uy quyền to lớn của ông ấy. Chẳng hạn, khi họ đãi tôi một bữa tiệc với sự hiện diện của một số Giám mục và một số quan chức chính phủ, chúng tôi là hai người duy nhất nói chuyện. Nhưng khi ông ta đi xa một lúc, mọi người trở nên nói nhiều.

Đức cha Fu Tieshan đã mời tôi giảng dạy trong chủng viện giáo phận của ngài. Khi gặp tôi, Đức cha Zong Huaide, người là giám đốc của chủng viện quốc gia, cũng mời tôi đến dạy. Tôi sẵn sàng đến đó. Khi đến nơi, tôi thấy rằng đó là một chủng viện dưới sự kiểm soát hoàn toàn của ông Liu Bainian. Giám mục Zong Huaide cũng là chủ tịch của cả CPCA và Hội đồng Giám mục, và do đó là thẩm quyền tối cao trong Giáo hội chính thức. Nhưng ông không thể thực hiện bất kỳ cuộc gọi điện thoại quốc tế trực tiếp nào từ văn phòng của mình; để làm điều này, ông đã phải đến căn hộ của ông Liu Bainian. Thật nhục nhã làm sao!

Ông Liu Bainian đã phụ trách tất cả mọi thứ, ngay cả bữa ăn của tôi (mặc dù, không có gì phải phiền trách về những thứ ở đây)

Khi đi du lịch nước ngoài với một số Giám mục, ông luôn là người lãnh đạo nhóm, là người nói. Có lần một chủ nhà nước ngoài nói: “Có một số Giám mục ở đây. Họ có thể nói chuyện được không ?”. Rồi ông ta chỉ định giám mục Fang Xing-yao và nói:”Ông nói đi”. Vị giám mục đâm ra bối rối, và khi nói, ông ta luôn nhìn qua ông Liu Bainian. Cuối cùng ông hỏi Liu Bainian:”Tôi đã không phạm lỗi gì, phải không?”. Nhưng người nước ngoài biết tiếng Trung Quốc. Thật ô nhục cho Đức cha.

Vào tháng tư-tháng năm năm 2006, hai cuộc phong chức giám mục bất hợp pháp đã diễn ra. Ông Liu Bainian đã cố gắng tỏ ra khôn ngoan, nhưng nhiều người thấy rằng ông chịu trách nhiệm về mọi thứ. Đó là lý do tại sao, tại cuộc họp tháng 2 năm 2007 (được thảo luận ở đầu chương 2), chúng tôi đã đề xuất rằng một cảnh báo sẽ được gửi đến ông ta, nhưng Tòa Thánh không làm gì cả.

Trong ủy ban về Giáo hội tại Trung Quốc, phiếu bầu duy nhất chúng tôi đã đưa ra là nói rằng người ta phải tránh hợp tác với người đàn ông này. Nhưng Tòa Thánh cho phép Cha Heyndrickx tiếp tục làm việc với ông.

Như chúng tôi đã nói, trong hội nghị đại biểu, các ứng cử viên ngồi vào bàn của chủ tịch kể từ khi bắt đầu các phiên họp. Tại Hội nghị lần thứ tám (2010), chính phủ đã yêu cầu Liu Bainian nghỉ hưu và bổ nhiệm ông làm chủ tịch danh dự.

Trong các nhóm thảo luận (không có thẩm quyền), có người hỏi liệu ông Liu Bainian có nên quay lại làm việc không. Một trong những ứng cử viên cho vị trí phó chủ tịch của CPCA đã dám nói, “Không! Ông ấy muốn làm gì? Các Giám mục trẻ của chúng ta biết rất rõ phải làm gì.” Khi ông Liu Bainian nghe việc này, ông đối chất với vị giám mục:”Tôi đã chào mời ông theo cách nào ? Tại sao ông không muốn tôi quay trở lại làm việc?” Trong một phiên họp tiếp theo, Đức Giám mục không còn ngồi ở bàn chủ tịch nữa. Rõ ràng là ông Liu Bainian có quyền thăng chức hoặc sa thải bất cứ ai.

Chúng tôi có lý do để tin rằng ông là một thành viên của Đảng Cộng sản. Có một Cha dòng Phanxicô, một giáo sư về Kinh thánh tại chủng viện ở Hồng Kông, người đã giảng dạy tại chủng viện quốc gia ở Bắc Kinh. Ông kết bạn với Liu Bainian và tự giúp ông ta với tư cách là giáo sư; và, là một người Đức, ông cũng có thể thay mặt cho ông Liu viết thư cho các nhà từ thiện của mình ở Đức. Sau khi dạy xong, ông ta tạm biệt Liu Bainian, và nói “bây giờ tôi sẽ đến Tây An [Xi’an]”. Liu Bainian trả lời rằng, “không ai có thể dạy ở Tây An”. Năm 2000 giám mục Li Du’an đã không vâng lời hai lần: ông đã không tham gia vào một cuộc phong chức bất hợp pháp của các Giám mục và không có mặt trong buổi ký kết Thư phản đối chống lại việc phong thánh của Giáo hoàng. Hình phạt được áp đặt cho ông ta chính xác là không có giáo viên từ nước ngoài có thể dạy trong chủng viện của ông ta nữa. Cha dòng Phanxicô nói, nếu ông không cho tôi dạy ở Tây An, tôi cũng sẽ không đến Bắc Kinh.” Vì vậy, Liu Bainian đã đưa cho ông ấy một lá thư. Khi ông người Đức giới thiệu mình với chính quyền ở Tây An và được cho biết rằng ông không thể dạy trong chủng viện đó, ông đã lấy bức thư ra. Sau khi đọc thư, ngay lập tức vị quan chức nói được. Liu Bainian phải là một quan chức cao cấp của đảng.

Đại hội Đại biểu Người Công giáo Trung Quốc lần thứ chín

Chúng ta hãy trở lại Đại hội Đại biểu Người Công giáo Trung Quốc, đó là biểu hiện rõ ràng nhất về bản chất ly giáo của Giáo hội đó. Trong tuyên bố của mình, ủy ban về Giáo hội tại Trung Quốc nói các Giám mục Trung Quốc không được tham dự Hội nghị lần thứ tám (2010). Thật không may, Bộ trưởng CEP nói với một số Giám mục Trung Quốc rằng họ hiểu và hầu như tất cả đều tham gia vào hội nghị đó.

Ngay trước khi Hội nghị lần thứ 9 (2016) sắp diễn ra, người phát ngôn của Tòa thánh nói:”Chúng tôi biết Hội nghị này là gì và chúng tôi bảo lưu quyền bày tỏ quan điểm về nó với các sự kiện đã được chứng minh” Điều này có nghĩa là mọi người có thể tham dự hội nghị. Trong kỳ hội nghị lần thứ tám, mặc dù chính phủ cảm thấy chắc chắn rằng hội nghị có thể được tổ chức, nhưng vẫn có một số lo ngại rằng một số Giám mục có thể chú ý đến ủy ban của Rôma. Vì lý do này, nó không chỉ ra lệnh cho tất cả mọi người đi, mà còn thực sự mang tất cả họ đến hội nghị. Nhân dịp này, họ không còn cảm thấy cần phải thận trọng vì Rôma đã cho phép các Giám mục tham gia.

Làm thế nào Tòa Thánh có thể gửi một thông điệp như vậy? Có phải bảy năm trước (2010) ủy ban đã sai ? Điều gì chờ đợi cho “những sự kiện được chứng minh” có nghĩa là gì? Họ có biết cách Hội nghị hoạt động thế nào không? Họ đang chờ đợi một sự thay đổi kỳ diệu? Trên thực tế, từ đầu đến cuối, họ hét lên rằng muốn có một Giáo hội độc lập. Người phát ngôn của Vatican đã hứa sẽ nói về nó sau các sự kiện. Chúng tôi vẫn đang chờ đợi ông ấy làm như vậy. Nếu ông ta chân thành, ông ta sẽ phải thừa nhận rằng chính phủ điều hành Giáo hội ở Trung Quốc.

Sự bổ nhiệm các Giám mục

Đoạn 9 đề cập đến chủ đề quan trọng của việc bổ nhiệm các Giám mục. Thư của Giáo hoàng rất cân bằng. Một mặt, ông hiểu rằng chính phủ rất quan tâm đến điều này vì Giám mục là một nhân vật công chúng có ảnh hưởng đến xã hội. Mặt khác, ông nhận thức được rằng những cuộc bổ nhiệm như vậy có tầm quan trọng nền tảng đối với đời sống của Giáo hội. Giáo hoàng đã cố gắng giải thích rằng thẩm quyền của ông là tinh thần và tôn giáo, không phải là chính trị; thực thi thẩm quyền như vậy không can thiệp vào chính phủ của nhà nước. Ông cũng đề cập rằng các công ước quốc tế công nhận các tôn giáo có quyền lựa chọn các nhà lãnh đạo của họ. Trên thực tế, các tập đoàn quốc tế lớn cũng có quyền bổ nhiệm giám đốc địa phương; Vì vậy, chính phủ Trung Quốc cũng phải xem việc Rôma bổ nhiệm các Giám mục của mình là điều bình thường, một thực tế được nhiều quốc gia trên thế giới chấp nhận. Rõ ràng, Giáo hoàng đã không đóng bất kỳ cánh cửa nào và sẵn sàng đàm phán. Ông đã nói rằng, với lịch sử gần đây của các mối quan hệ của chúng ta, chúng ta chấp nhận có một thỏa thuận với chính phủ về các cuộc bổ nhiệm như vậy.

Trong những năm gần đây, không có bất kỳ thỏa thuận bằng văn bản nào, nhưng trên thực tế, có một sự hiểu biết lẫn nhau bất thành văn. Tòa Thánh, một khi được thông báo về sự cần thiết của các Giám mục trong một số giáo phận nhất định, chuẩn y tên của các ứng cử viên cho chức vụ này. Những cái tên không nhất thiết phải đứng đầu trong danh sách ứng cử viên của họ, tuy nhiên, chúng được Tòa Thánh chấp nhận cho chức vụ này bởi vì Tòa thánh hoàn toàn có thể hy vọng cũng được chính phủ Trung Quốc chấp nhận, ngay cả khi họ không đứng đầu danh sách. Tên được phê duyệt, nhưng không có cuộc bổ nhiệm thực sự được thực hiện; sự chấp thuận là bí mật nhưng bằng cách nào đó bị rò rỉ cho phía Trung Quốc. Chính phủ đôi khi chấp nhận những tên này và từ đó tổ chức các cuộc bầu cử, và Tòa Thánh sau đó bổ sung con dấu phê duyệt.

Đôi khi chính phủ khăng khăng đòi những tên của họ và Tòa thánh nhượng bộ trước sự đòi hỏi đó.

Năm 2010, chín Giám mục đã được tấn phong với sự chấp thuận hai bên. Có người nói: “Nhìn xem! Thật đẹp làm sao!” và nghĩ Bắc kinh đã chấp nhận các giám mục được Rôma bổ nhiệm. Tôi tự hỏi, điều này có đúng không? Tôi nghĩ Rôma muốn một số, trong khi những người khác được Bắc Kinh ưa chuộng. Vậy ai là người đạt được nhiều nhất?

Có một cái tên mà Rôma nói rằng nó sẽ không bao giờ, không bao giờ được chấp thuận vì bằng chứng rõ ràng về sự không phù hợp của ông ta. Sau đó, ông ta đã được chấp thuận (một người nào đó lưu ý chế giễu rằng, “không bao giờ” đã không tồn tại lâu). Chuyện gì đã xảy ra? Rôma đã gửi một người, một anh chàng nổi tiếng là “tốt”, để thực hiện một cuộc điều tra mới, và anh ta đã đi hỏi người có liên quan rằng có phải anh ta từng làm một phần của bất kỳ hành vi sai trái nào không. Người bị buộc tội trả lời không; Điều tra viên đã báo cáo nó cho Rôma và Rôma đã hài lòng.

Đôi khi Tòa Thánh không cảm thấy đúng để mà phê chuẩn, và vì vậy các cuộc phong chức phi pháp diễn ra. Đây là trường hợp cho cuộc phong chức thứ mười của năm 2010. Những sự thật này làm tổn thương Giáo hội, nhưng gây ấn tượng cho chúng tôi là chúng thậm chí không phải là một thành công lớn cho chính phủ, bởi vì họ phải nhận ra rằng người dân không sẵn lòng theo các Giám mục bất hợp pháp, tệ hơn, những người bị tuyệt thông.

Không bên nào thích nói công khai về sự thỏa hiệp này. Có lẽ họ không thấy nó rất vinh quang, nhưng nó có thể giải quyết một số tình huống, mặc dù không có bất kỳ sự đảm bảo nào.

Nhiều người xem loại hình làm việc này là mang lại quá nhiều thất lợi cho phía Tòa Thánh. Tòa Thánh biện minh cho điều này bằng cách nói rằng điều này là để tránh một sự ly giáo có thể xảy ra, lưu ý rằng nếu nhiều Giám mục được phong chức bất hợp pháp, Giáo hội trở nên ly giáo. Tuy nhiên, việc cho phép những người không phù hợp trở thành Giám mục tốt hơn là một sự ly giáo? Các Giám mục biết họ có được vinh dự và quyền hành này, chỉ nhờ sự kiên định của chính phủ, sẽ không cảm thấy biết ơn đối với Rôma và sẽ không làm việc vì lợi ích thực sự của Giáo hội. Một số lượng lớn các Giám mục này sẽ tạo thành một Giáo hội ly giáo với sự ban phước của Rôma. Có phải tốt hơn không, nếu để cho thế giới biết rằng đó là một Giáo hội ly giáo? Bên cạnh đó, chúng tôi tin rằng mọi người muốn trở thành một phần của Giáo hội Công giáo chân chính, vì vậy khi họ thấy ngày càng có nhiều kẻ cơ hội trong Giáo hội do chính phủ điều hành, họ sẽ từ bỏ nó. Trong lịch sử, các Giáo hội ly giáo đã thành công vì họ có một số cơ sở thực tế như sự khác biệt trong văn hóa và truyền thống. Một Giáo hội ly giáo chỉ dựa trên sự kiêu ngạo của một chính phủ sẽ không kéo dài và sẽ sụp đổ với sự sụp đổ của chính phủ đó.

Một số người sẽ nói rằng các hoàng đế trong lịch sử có quyền bổ nhiệm các Giám mục. Vâng, nhưng họ là những hoàng đế Công giáo ủng hộ Giáo hội, và vẫn còn những vấn đề phát triển. May mắn thay, cách làm đó bây giờ đã là lịch sử.

Trong mọi trường hợp, có những mục tử tốt là quá quan trọng đối với đời sống của Giáo hội. Làm thế nào chúng ta có thể đưa đàn chiên vào miệng của những con sói hung dữ?

Bây giờ, sau khi xem xét ba chủ đề tuyệt vời này, chúng ta có thể thấy rõ hơn việc thiết yếu trung thành với bản chất của Giáo hội như thế nào, ngay cả khi tại thời điểm này, sự hiệp nhất của nó được thỏa hiệp bởi các yếu tố bên ngoài. Con đường tốt nhất để đưa Giáo hội trở lại sự bình thường, như được dự tính bởi Người sáng lập của Giáo hội, thì không nằm trong sự nhường bước vô nguyên tắc, mà là niềm tin vững chắc vào sự hỗ trợ từ trên Cao, ngay cả khi hiện tại chúng ta dường như đang gặt hái thất bại.


Ghi chú cho chương 7:

(1) Đức Gioan Phaolô II, Thông điệp gửi những người tham gia Công ước quốc tế “Matteo Ricci: Cho một cuộc Đối thoại giữa Trung Quốc và Phương tây” (24 tháng 10 năm 2001), số 4; được trích dẫn trong L’Osservatore Romano, bảntiếng Anh, ngày 31 tháng 10 năm 2001, tr. 3.

(2) Đức Giáo hoàng Benedictô XVI, Tông thư Deus caritas est (Thiên Chúa là Tình yêu) (ngày 25 tháng 12 năm 2005), số 28; được trích dẫn trong AAS 98 (2006): 240.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22/04/2019
8 CHÚNG TA PHẢI LÀM GÌ ? TRỞ LẠI THƯ CỦA ĐỨC GIÁO HOÀNG BENEDICTÔ * Bài thuyết trình thứ tám 28 tháng 6 năm 2017
04/03/2019
Chúng ta đã thực thi được những gì theo giáo huấn mục vụ của Công Đồng Vatican II về Sách Thánh
14/02/2019
Book publishing is both an act of faith and a throwing of the dice.
11/02/2019
BBT chân thành giới thiệu cùng quý đọc giả tuyển tập các luận văn và các tập sách qua dòng thời gian của GS Nguyễn Đăng Trúc, nguyên Điều Hợp Viên sáng lập PTGDVNHN
27/01/2019
The relationship of China with the greatest secular world power—the United States of America—and the most universal global spiritual power—the Catholic Church—is in a state of flux. President Trump and Pope Francis are major protagonists in this dramatic period. Although what is happening in China has an impact worldwide, it is hard for the non-specialist to grasp what is underway and its significance for the future.
01/01/2019
CWR editors and contributors share their favorite reads from the last year.
25/12/2018
PHONG TRÀO GIÁO DÂN VIỆT NAM HẢI NGOẠI Movement of the Vietnamese Laity in Diaspora Hải ngoại, ngày 08 tháng 08 năm 2018 NHẬN ĐỊNH VÀ ĐỀ NGHỊ TRƯỚC HIỆN TÌNH ĐẤT NƯỚC VÀ GIÁO HỘI VIỆT NAM
22/12/2018
It is always a fascinating exercise to look back over the year and try to select the most memorable books reviewed. Why this book and not that one? By what criterion does one make one’s choices? I have decided finally on the simple measurement of a gut instinct: how much of the book in question remains in my memory, deserving to be re-read.
10/12/2018
[ Được phỏng vấn & phát thanh trên đài Đáp Lời Sông Núi RadioDLSN.com bắt đầu ngày 20 tháng 10 năm 2018 ]
FOLLOW US
ĐĂNG KÝ NHẬN TIN MỚI
Thông tin của bạn được giữ kín tuyệt đối và có thể hủy đăng ký bất cứ lúc nào. Nhập địa chỉ email của bạn
THÔNG TIN LIÊN LẠC